Ngày xưa con
tập nói
Một vài tiếng
đầu đời
Nhìn trời con
đã gọi
Chưa rõ lời
“Mẹ ơi”
Mẹ trần gian
bú mớm
Mẹ trên trời
ban ơn
Con bây giờ
đã lớn
Suốt đời
không quên ơn
Với đôi bàn
tay trắng
Chập chững
bước vào đời
Bao lần lòng
trống vắng
Bao lần nước
mắt rơi
Con gọi thầm
tên Mẹ
Cầu xin trong
trầm tư
Dù tuổi con
còn trẻ
Đã mang nhiều
thói hư
Con không
quên cầu khấn
Muốn đưa cả
đôi tay
Vì đời con
lận đận
Khổ đau biết
bao ngày.
Trần Phùng Linh
Duyên
No comments:
Post a Comment