Tuesday, January 31, 2017

Cát bụi lên ngôi



Tôi đã gởi hồn tôi theo ngọn gió 
Mấy ý tỏ mờ bay mãi phương xa 
Gặt hái gì cho xác thân bé nhỏ 
Hay tấm linh hồn vượt trên khốn khó? 
Ta được là hay ta chỉ là ta 
Trong ý muốn của tình yêu tạo hoá? 

Tôi là bụi hay hồn vương dấu bụi 
Hạt bụi lên ngôi cùng tấm linh hồn 
Bụi có trước, trước ngày tôi hiện hữu 
Hạt bụi vô danh giữa cõi thinh không 
Tôi được gọi bởi chính Đấng Càn khôn 
Ngài sinh tôi cho muôn điều thành tựu. 

Bởi muôn loài được định danh giá trị 
Lúc Ngài gọi tên tôi trong thượng trí 
Một nhân vị giữa cộng đồng nhân vị 
Tự cổ kim, nhân loại một gia đình 
Quản vũ hoàn của Cha trời kỳ vỹ 
Tôi được Ngài thai nghén giữa bình minh. 

Hạt bụi nhỏ quay trở về bụi đất 
Khép chu trình chẳng có gì bí mật 
Linh hồn tôi phản ảnh một sự thật 
Không tuần hoàn mà chỉ có vươn lên 
Trong sung mãn nhận phẩm hàm duy nhất 
Tôi là người được cứu bởi tình yêu. 

Ta có thể nhận mình hạt bụi đen 
Từ ý muốn của tâm hồn khiêm hạ 
Nhưng đừng vô ơn với Cha cao cả 
Khiến vong thân đời chìm sâu bản ngã 
Đau khổ hôm nay có gì phải xá 
Ta, con Trời mặc xác phàm hèn. 

Khởi tình yêu tạo dựng ta được là 
Tin vào Cha dẫn ta về bến đỗ 
Cuộc phục sinh chính Ngài- nguồn cứu độ 
Linh hồn ta bước qua miền đau khổ 
Được tinh tuyền trong tình yêu hạnh ngộ 
Thế hệ này và muôn thế hệ sau. 

Dã Tràng Cát 
Nguồn: Chân lý sự sống vĩnh hằng sau cái chết thân xác tạm thời.

Monday, January 30, 2017

Ký ức vị tha



Thời gian là bóng đổ trên khung trời ký ức
Của cải trần gian được mang vác tới thiên đàng
Ký ức sẽ nhân lên nhân bội phần có thực
Từ muôn điều cảm nhận gặt hái chốn nhân gian.

Ta đổ bóng một giây
Hái bóng đổ thật đầy
Dẫu tình vẫn thơ ngây
Trời yêu trời chan chứa.

Tạo hoá tượng hình ta giữa không gian tháp ngà
Sự sống người lẫm lạ ký ức lòng vị tha.

Dã Tràng Cát
2/1/2017

Xuân Miên Viễn



Bấy giờ, Chúa Giê-su kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này:
“Người kia sắp đi xa, gọi đầy tớ đến mà giao phó của cải mình cho họ.
Ông đưa cho người này năm nén, người kia hai nén, người khác nữa một nén,
tuỳ khả năng riêng mỗi người. (Mt 25:14)

Trời bao la đất bao la
Bốn phương quần tụ một nhà Chúa yêu
Tình Ngài tưởng chẳng gì nhiều
Chỉ là ngọn gió ban chiều thổi qua
Phôi pha cánh lá cỏ hoa
Gieo miền tĩnh lặng mù loà thật hư
Tình nghiêng bóng nắng vô tư
Hoàng hôn vọng khúc ca từ thiết thân.

Cõi đời bụi đỏ tình nhân
Năm châu thiên hạ xa gần ngẫm xem
Tình Ngài lộ tỏ thâu đêm
Ai anh ai chị ai em ruột mềm?
Ơn Ngài thiếu đủ cần thêm?
Thần lương độ nhật êm đềm sáng trưa
Triều dương sóng vỗ có thừa?
Ru lòng nhân loại trăng xưa chẳng già.

Phàm nhân cô lẻ bóng tà
“Con riêng” phẩm hạnh Chúa trao độ thì
Những hè điểm đỏ bài thi
Những thu vàng lá chân đi giao mùa
Những đông gió lạnh mây lùa
Tìm viên ngọc quý, tìm mua Nước Trời
Vào Xuân miên viễn thảnh thơi
Chu toàn nén bạc sinh sôi tiến Ngài.

Hồn biển
(Đồng Xanh Thơ TGP Sài Gòn)

HẠNH PHÚC NGƯỜI CÔNG GIÁO


"Cha FX Võ Thanh Tâm đã cảm nghiệm sâu sắc niềm vui được là người Công giáo. Trong niềm cảm xúc đầy tràn, cha đã sáng tác bài thơ "Hạnh phúc người Công giáo".

Tôi sung sướng được làm người Công giáo
Tiếng chuông lành đã ru ẵm hồn tôi
Như ngày xưa khi mới bước vào đời
Cánh tay mẹ ấp yêu từng giây phút.
 
Khi thù ghét bốc lên cao ngùn ngụt
Chung quanh tôi thì ý đẹp yêu thương
Tỏa mùi thơm như vạn đóa hoa hường
Và mát mẻ như trời sương mùa hạ.
 
Lòng mến Chúa làm tan đi tất cả
Những đau thương, tê tái, những bất công,
Những cuồng say mê đắm, những bão dông
Đang gầm thét trên biển trần điên đảo.
 
Tôi sung sướng được làm người Công giáo
Gặp tử sinh tôi hiểu rõ vì đâu,
Nhìn trời xanh lồng lộng ở trên đầu
Tôi biết có một bàn tay điều khiển.
 
Nhìn nắng sớm mấy chiều biến hiện
Đoàn cò bay ngoài mặt biển bao la
Cánh đồng quê tươi tốt điểm ngàn hoa
Dòng suối lượn như lụa trời mới dệt.
 
Tôi biết có một Tấm Lòng tha thiết
Yêu loài người muôn thuở muôn nơi
Ở đâu xa không có ánh mặt trời
Vẫn có cả Tấm Lòng kia tuyệt hảo.
 
Tôi sung sướng được làm người Công giáo
Đưa cuộc đời ra khỏi chốn bùn nhơ
Tâm hồn tôi là một chiếc bàn thờ
Nơi Chúa ngự giữa loài người con cái.
 
Những khi lòng cực khổ, xót xa quằn quại
Nước mắt sầu tuôn xuống tựa mưa rơi.
Tôi vẫn nhìn thấy một nụ cười tươi
Một khóe mắt nâng đỡ tôi đứng dậy
Dắt tôi bước tới miền quê xa ấy
Là Thiên đường ai cũng ước cũng mong
Dù bàn chân rách nát máu đỏ ròng
Tôi vẫn thấy êm như người đi dạo.
 
Tôi sung sướng được làm người Công giáo
Sống trong tàu Giáo Hội giữa đêm sâu,
Khắp mười phương đâu cũng có bạn sầu
Đâu cũng có bóng thánh đường quen thuộc,
Có lễ sáng, chầu chiều, tháng hoa, cuộc rước,
Có đức tin ngời chói ngọc kim cương
Có bí tích Thánh Thể suối tình thương
Có bản nhạc Te-Deum hùng dũng
Có những khuôn mặt thoạt nhìn đã nghe ấm cúng
Luồn qua da thịt thấu tim gan.
 
Có những người tu sĩ quý hơn vàng
Hy sinh cả cuộc đời vì nghĩa lớn
Có những tâm hồn không vương tí bợn
Thơm nhân đức và sáng đẹp hơn trăng
Có những khối óc không mấy kẻ sánh bằng
Tìm đến Chúa sau những ngày dông bão.
 
Tôi sung sướng được làm người Công giáo
Thả hồn bay theo tiếng hát lời kinh
Nhớ những mùa thu đất nước thanh bình
Người lớp lớp đi lễ mừng các Thánh
Hay sột soạt giữa đêm đông sương lạnh
Những áo quần hớn hở đón Noel
Những bà già mang tràng chuỗi nhánh đen
Cười nhoẻn miệng như những o con gái.
 

Lá cờ vàng trắng đưa tay yêu vẫy mãi
Trên cột cờ ngốt gió cạnh lầu chuông
Những chiếc băng duyên dáng vắt qua đường
Những bái hạ nến hoa lừng trước ngõ
Mùi hương trầm bay phảng phất theo gió
Tiếng pháo rền theo nhịp trống chiêng đưa
Điệu kinh cầu một bên xướng, bên thưa
Như ràng rịt những tâm hồn tham dự.
 
Giọng học bổn bay khắp làng khắp xứ
Khi Mùa Chay về ấm nắng tình thương
Trên lưng trâu cúi liếm cỏ bên đường
Vẫn nghe đọc Năm sự mừng kính Mẹ.
 
Trong xà lim vẫn có người se sẽ
Hát Salve* cho vơi bớt đắng cay
Cô hàng rau khiêng gánh cải chất đầy
Nơi cổ áo Thánh Giá vàng lấp lánh
Trên vầng trán sáng tươi và đạo hạnh
Một dấu gì của Chúa đã in sâu
Hai bà lương giữa chợ bảo thầm nhau:
“Cô nói thật bởi vì cô có đạo”.
 
Tôi sung sướng được làm người Công giáo
Thả hồn thơ bay quá cõi trăng sao,
Vì, bạn ơi, trong say mến dạt dào
Tôi hôn Chúa, Chúa hôn tôi nhiều bữa.
 
Vì ngòi bút mực nước mắt đã ứa
Viết yêu thương bên cạnh tiếng đau thương
Vì chân đi trăm nẻo bước trăm đường
Mà không thấy đường nào bằng đường ta, bạn ạ.
 
Ôi! Công giáo, Vatican, La Mã
Những danh từ quý đẹp biết bao nhiêu!
Tôi muốn biên lên mặt giấy rất nhiều
Và nhai nuốt cho hòa vào máu thịt.
_____________________
 
*Salve: Từ Salve có nghĩa là hát khen, ca ngợi.
Phát xuất từ chủ đề bài hát Salve Regina – Ca ngợi Nữ Vương.
 
Tháng 3 năm 1968
LM F.X. Võ Thanh Tâm

Cha FX Võ Thanh Tâm, sinh năm 1932 tại giáo xứ Thọ Ninh, bên dòng sông La thơ mộng. Ngài có năng khiếu nổi trội về văn học, nghệ thuật và ngôn ngữ, được Bề trên Giáo phận sai đi học tiến sĩ giáo luật ở Urbano Roma, nhiều năm làm giáo sư đại chủng viện Vinh Thanh, Tổng Đại diện giáo phận Vinh 2007 - 2010.


Thursday, January 19, 2017

Trường học Cha Xuân



"Trong ngày Sabbat được cứu sống hay là giết chết?" 
(Mc 3, 1-6) 

Sinh ta Ngài đã cứu ta 
Hoàn nguyên phẩm giá ngọc ngà nhân sinh 
Bao la ơn Chúa hữu hình 
Mắt ngời xuân hạ môi tình thu đông 
Nhóm lên ngọn lửa nhật hồng 
Nhịp vào tim mến tiếng lòng thâu đêm 
Cùng anh cùng chị cùng em 
Trường đời bạn lớp vui chung dạ bào. 

Thời gian sự sống Chúa trao 
Tập ta nhịp thở hoà chan đất trời 
Tập ta từng phút chơi vơi 
Cung đường nắng gió cất lời mến thương 
Mỗi ngày một đoá diệu hương 
Mỗi năm một lớp nơi trường của Cha 
Yêu thương gíao án lạ là 
Hai trong một luật vị tha thật lòng. 

Mây cao cánh lộng thanh trong 
Chân vui kết nối giữa vòng tử sinh 
Yêu thương giải một lý trình 
Hoàng hôn ủ dưỡng bình minh gieo trồng 
Việc làm tấu khúc lao công 
Mồ hôi hớn hở say nồng thánh ân 
Hôm nay trường học vào xuân 
Mai đào nở rộ gian truân nảy mầm. 

Nước Trời bài giảng thâm trầm 
Dẫn vào sự thật phúc âm mở đường 
Trò ơi tám mối cửu chương 
Hai điều răn mới vận thương hiệp vần. 

Hồn Biển, 17/1/2017

Monday, January 16, 2017

Có Qua Rồi Mùa Lũ Lụt?



Qua rồi nước lụt tái tê
Mình đau, chân mỏi ê hề xót xa.
Ngậm ngùi đưa tiễn lòng ta
Người đi cảnh cũ nói ra nghẹn lòng.
Tìm xuân lặn lội bờ sông
Sa bồi thủy phá cát đông trắng đồng.
Cụ già tròn mắt ngóng trông
Đinh dậu, tết đến có còn tình quê.
Trẻ thơ thấp thỏm đòi về
Bên lòng Hiền Mẫu tràn trề ủi an.
Hoa mai kết thắm muộn màng
Tết này có Mẹ chứa chan ân tình.
Mẹ tay vuốt tóc em xinh
Trời xuân mặc áo lung linh sắc màu.
Hoa hồng hạnh phúc trao nhau
Lộc tươi hy vọng sầu đau tan dần.
Đường xa chân bước nối gần
Quê nhà có Mẹ con dâng tấm lòng.    

Lm. Cát Đen

Trường điện yêu thương



Bốn phương xa gần đông tây nam bắc 
Lưới điện yêu thương giăng mắc sẵn rồi 
Dậy lên dậy lên sóng mắt bồi hồi 
Nhân loại gia đình chẳng còn dị biệt 

Hoán cải nhân tâm thôi điều nuối tiếc 
Văn minh tình thương bát ngát đồng vàng 
Người trước người sau vẫn chuyến đò ngang 
Thiên duyên nhân trần cùng vào giao ước 

Trường điện yêu thương muôn dân muôn nước 
Sinh sôi bốn mùa sức sống Cha Xuân 
Đất trời đổi mới, ngọn gió canh tân 
Dịu an tâm hồn cùng về hội phước 

Là hội trường xuân Cha con họp mặt 
Muôn muôn thế hệ má đỏ môi hồng 
Bếp lửa ấm nồng miên viễn trời đông 
Tạo hoá thoả lòng tình yêu kết trái. 

Dã Tràng Cát 
Cảm hoạ cùng anh Kính Quốc qua thi phẩm "Khúc hát Đông Xuân". 
Sài Gòn, 14/1/2017

Monday, January 9, 2017

TIA NẮNG CHIỀU


"Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng” 
(Mt 25,36) 

Một tia nắng rực rỡ đến tìm tôi 
Rọi lồng ngực cơn ho tràn cổ họng 
Chút ngỡ ngàng ngó qua vuông cửa sổ 
Ánh đẹp tươi đời mới hé nụ cười 

Tôi chẳng thể ngó vào tia nắng mới 
Dẫu đã chiều nắng bật sáng nhạt nhanh 
Một ý nghĩ vút qua lòng diệu vợi 
Cha vào thăm ánh mắt rất tinh anh. 

Tôi có Cha là Thiên Chúa diệu linh 
Vẫn ngờ ngợ khi được Cha thăm hỏi 
Chốn lòng này sao cứ vào nhẹ lắng 
Ngắm Tâm Cha tôi như đoá thọ xinh 

Chiều đã tắt nắng lòng tôi nhen lửa 
Cha đi đâu để con cái bồi hồi 
Bát cháo loãng vẫn nhịp thở đều trôi 
Người vợ quý, thiên thần Cha sai đến.

Dã Tràng Cát

Gánh Đời Giêsu




Khi ấy, Đức Giê-su cất tiếng nói: "Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng."(Mt.11, 28-30)

Gánh hồn nhiên nở nụ hiền 
Cửa sẵn sàng tâm hồn miền lấp lánh 
Lẽ an nhiên đôi mắt thánh 
Sống thực chân không ảo ảnh bến mê. 


Gánh chiều vàng mắt tỉ tê 
Tâm thu ấm lòng tràn trề ướt lệ 
Nước cảm thông nước hiến lễ 
Cứ chảy tuôn như kể lể chuyện đời. 


Gánh Giêsu gió quẫy mời 
Trao hương tình chiều sương rơi bóng đổ 
Gánh tâm giao về bến đỗ 
Dâng lên Ngài mọi nỗi khổ tha hương. 


Gánh áo cơm rũ bụi đường 
Sao no lòng mấy dặm trường vất vả 
Đói co ro mắt khôn tả 
Miền Thánh Thể là biển cả dưỡng nuôi. 


Gánh tội đời thuở giấc nôi 
Ba mươi ba năm đoạn hồi Cứu độ 
Miền tự do một thách đố 
Phẩm giá này tinh luyện giữa Tin Mừng. 


Dã Tràng Cát 

Ký Thác


“Hư không trên các sự hư không,hư không trên các sự hư không
và mọi sự đều hư không”
(Gv 1,2)

Ta ký thác vào Thượng Đế nghe anh 
Bộ nhớ nào chẳng vết mòn thế kỉ 
Một tài khoản thực chân điều mơ mị 
Ngân hàng Ngài đã lập sẵn cho ta 

Cất giữ trong tay Ngài mỗi lúc đi xa 
Tiền vàng kỷ niệm hằng hà số 
Đầu tư vào cho bao biệt thự phố 
Ký thác Ngài mọi thành tích đôi tay 

Ta có thể quên đời lúc nồng say 
Tài khoản Cha cất yêu thương bộ nhớ 
Được sinh lãi những điều ta bỏ dở 
Cây sinh Lời nuôi bộ rễ Đức tin 

Tài khoản máu nuôi sống trọn con tim 
Ngài Thần trí sửa ta bao nhịp lỗi 
Vẫn còn kịp cần bước chân ta vội 
Ta ở đâu Ngài vẫn mãi đi tìm. 

Dã Tràng Cát 
9/1/2017, tâm giao và cảm hoạ cùng nữ sỹ Thi Hoàng qua thi phẩm "Cứ Ngỡ".

Sunday, January 8, 2017

Sơn Khê Cách Trở



Ngài đã đến nối sơn khê cách trở 
Trường điện yêu truyền huyết mạch đầy vơi 
Từ đêm xưa vũ hoàn lung linh mở 
Chào đón Ngôi Hai, Thiên Chúa làm Người 
Địa cầu vui hồn canh tân tươi nở 
Được xoá tội đời đã hết hổ ngươi. 

Ngài đã đến vá sơn khê rách nát 
Tấm áo nhàu ủi xanh mới phẳng phiu 
Mắt mẹ già thôi hắt bóng đìu hiu 
Đơm nụ cười khiến muôn loài ca hát 
Trần thế dậy men muối lòng thôi nhạt 
Ửng Hồng ân biển Đông tình bát ngát. 

Ngài đã đến rao sơn khê Tin Mới 
Giải phóng rồi cứu con cái tự do 
Trao phẩm hạnh từ ngàn xưa chờ đợi 
Nên thật rồi một đất mới ấm no 
Chim trên cành đã ríu rít líu lo 
Bầu trời mới hướng bay cao thẳng tới. 

Ngài đã đến trao sơn khê giới luật 
Chỉ yêu thương và cũng chỉ yêu thương 
Xây con đường dường hương chốn nhu cương 
Đỉnh thập giá dấu chân Ngài bất khuất 
Chín tầng không ngàn mây luôn tường thuật 
Cho con người chân lý luật yêu thương.

Dã Tràng Cát

Lá thơ rất tội



Lá thơ rất tội trao nhầm tay chàng thi sỹ
Chẳng khát trời xanh chỉ khát danh chí sỹ
Có biết đấu tranh sao chỉ dèm pha chiến sỹ!
Một lời hay nhiều lời cho con tim liệt sỹ?

Lá thơ rất tội nhọc tìm huân chương viện sỹ
Tư tưởng nào giá trị xứng tầm tử sỹ?
Chữ bọc da ngoài hổ ngươi làng văn sỹ
Đau khổ giả vờ mạo lương tâm chí sỹ.

Lá thơ rất tội lạc xa cội lòng khất sỹ
Giơ nắm đấm muộn phiền mắt chàng đấu sỹ
Dấu vận vần xếp đặt đua đòi kịch sỹ
Tha thứ khó sao chẳng học làm hiền sỹ?

Lá thơ rất tội nhoè mắt màu anh hoạ sỹ
Uốn éo tụng ca rỉ máu lòng kinh sỹ
Hàm hồ điều chi mà nhọc lòng biện sỹ
Có cứu được mẹ, mẹ thiên nhiên chăng bác sỹ?

Lá thơ chiều xưng tội
Sau cơn mưa ban tối
Lúc vần thơ xám hối
Lúc lòng biết nhận lỗi
Lỗi tội tôi không chối
Chúa ôi xin chỉ lối
Ban tinh tuyền nguồn cội
Lá thơ ngày vào hội.

Dã Tràng Cát
6/1/2017, tâm giao cùng anh Đỗ Minh Tâm.

Lính



Ngồi gác lương tâm nhủ mình là lính
Giữa biển đời tấn tuồng bi hài kịch
Thượng đế trao quyền anh không suy tính
Tay bồng súng vểnh cao đôi tai thính.


Anh là lính dõi tìm Người tôn kính
Tư lệnh tâm hồn dắt vào lộ chính
Chốn ba thù Ngài dạy yêu thanh tịnh
Canh giữ nhau bên đời tròn thức tỉnh.


Viên đạn chì bọc đồng mặt người lính
Tan chảy rồi màu mưu đồ lừa phỉnh
Vàng đô la nhận chìm tim bất chính
Rào kẽm gai cầm tù ai xó xỉnh.


Chiếc áo lính chẳng mệnh trời đã định
Chiến tranh bôi đen môi người nọt nịnh
Dạ cạn nông vẽ vời trang điều chỉnh
Những chiêu bài chuốc tâm hồn tật bịnh.


Canh tổ quốc gác quê hương mắt lính
Ngước nguyện cầu được môi hồng má phính
Gọn ba lô lính đời không lỉnh kỉnh
Lẽ yêu thương mấy ai bằng người lính!


Dã Tràng Cát
Sài gòn ngày 26/12/2016

CÓ MỘT MÙA KHÔNG




Đừng đi 
Em mùa Thu 
Đừng mùa sau trở lại 
Đừng thư xa lời ru, lá mùa không không hái 
Lá sẽ thoát ngục tù vào ngày ta quan tái 
Ngậm chín ý thiên thu mắt ta trong hiện tại. 

Kìa em, 
Thu vào đông 
Được ủ ánh mắt nồng 
Dẫu chưa phải mùa không lạc hồn giữa quạnh mông 
Ai trốn đáy mùa không bội thu nguồn Thiên Ý 
Được gặt hái cậy trông. 

Mùa không 
Thinh không vào thanh tịnh 
Khấn trọn lòng thờ kính. 

Mùa không 
Thu dệt tấm khăn san 
May áo hoa Xuân nở 
Nhuộm vải hạ hoà chan 
Điểm băng trinh đông giá 
Dự yến tiệc thiên an.

DÃ TRÀNG CÁT

Vị Đắng



Mắt đã nhạt tìm hương chiều lãng đãng 
Giọt đen đen rớt ánh sệt vàng tuyền 
Ngẫm cửa miệng nếm chút ngọt vào đắng 
Làm sao len cho được đến cơ duyên. 

Chầm chậm ngấm từ phin vào ngấn dạ 
Nghiện ngập chưa tê chót lưỡi đầu môi 
Chắt giọt đen ai giết thời gian rỗi 
Chiết tự lòng vương vãi khắc giờ trôi. 

Đàn ý tưởng chăn giữa vườn hoang tưởng 
Tưởng thông ngàn tưởng cách mạng dọc ngang 
Giọt sánh tan nhuộm mắt úa màu tang 
Thôi nuốt vội, lạc chi vào vô hướng. 

Tay chắp lại sóng huyền cho lòng lắng 
Giữa đợi chờ trao đức nhẫn cho nhau 
Tôi với bạn nấc phẩm giá vàng thau 
Vị có đắng mà ngọt tình Tạo Hoá.

Dã Tràng Cát