Như cây trút lá mùa đông
Con về buông bỏ rêu rong cuối đời
Rừng sâu gió hú rụng rời
Mùa chay nghe tiếng gọi mời ăn năn
Con về buông bỏ rêu rong cuối đời
Rừng sâu gió hú rụng rời
Mùa chay nghe tiếng gọi mời ăn năn
Tội con lá rụng trăm năm
Tràn gốc chay tịnh tối tăm lối về
Người đi vướng buốt chân tê
Lá đổ,Người hốt không hề mỏi tay
Tràn gốc chay tịnh tối tăm lối về
Người đi vướng buốt chân tê
Lá đổ,Người hốt không hề mỏi tay
Ô sao Người vẫn hăng say
Kiên tâm gom hết đổ đầy hố sâu
Năm sau nữa lại xanh màu
Mùa chay nữa lại nguyện cầu thứ tha
Thà con trần trụi buốt da
Cho tâm thanh thản trong nhà Chúa tôi
Còn hơn hoa lá tơ bời
Mà khô đạo hạnh lãi lời được chi
Thôi về buông bỏ mà đi
Buông danh,hám lợi, sân si cuộc đời
Ta vươn hồn rộng trời cao
Đạp lên tầng lá bay vào bình yên.
Giang Tịnh
No comments:
Post a Comment