Mẹ đẹp như
hạt sương
Dưới mặt trời
rực rỡ
Con nhìn
trong bỡ ngỡ
Mẹ là cửa
thiên đường
Mẹ là con
suối yêu thương
Ngọt ngào nối
lại đoạn đường khổ đau
Và rồi đến
ngàn sau
Vẫn ca khen
danh Mẹ
Con hết thời
son trẻ
Tóc xanh sẽ
ngả màu
Nhẹ nhàng
thoang thoảng hoa cau
Lời thơ khen
Mẹ xanh màu chiều quê
Con nhìn Mẹ
say mê
Đôi môi hồng
e ấp
Như vì sao xa
tắp
Lấp lánh khi
đêm về
Trần gian
kiếp sống lê thê
Con mơ đến Mẹ
tràn trề niềm vui
Mẹ là hoa
ngát hương
Trong vườn
hồng ánh nắng
Con đứng nhìn
chết lặng
Muốn tỏ dấu
yêu thương
Lời con chắc
quá tầm thường
Làm sao đủ ý
văn chương để chào.
Trần
Phùng Linh Duyên
No comments:
Post a Comment