“Cũng như mưa với tuyết sa xuống từ trời
không trở về trời nếu chưa thấm xuống đất,
chưa làm cho đất phì nhiêu và đâm chồi nẩy lộc.
thì lời Ta cũng vậy, một khi xuất phát từ miệng Ta,
sẽ không trở về với Ta nếu chưa đạt kết quả.”
(Is 55, 10a -11a)
Ô ! Hạt Mưa ! Nhẹ rơi vào góc nhỏ !
Rót thầm thì muôn hạt ngọc sương êm
Màu thời gian đong tơ phím thật mềm
Trải hương khiết cho phiến đời mở lối
Mưa lất phất chở trong veo Nguồn Cội !
Lóng lánh huyền ươm biếc mùa trên cao
In dáng thơ rực quang ánh khơi trào
Lá triều mơ nép tia nhìn lặng ngắm
Mưa nhấn thả rung nhịp Tình vạn dặm
Rung tiếng trầm xao xuyến bờ nhân gian
Rung vần thương vang mãi tận thênh thang
Ngày đá sỏi nghe giai điệu thanh sáng
Ô ! Lòng Mưa ! Kéo ngọt ngào vô hạn !
Hương sóng Lời thấm mướt hồn cỏ cây
Thơm ánh hoa mọng vời trắng cung mây
Đẹp môi thắm ướm duyên hồng vừa chớm
Mưa tí tách reo Bình Minh buổi sớm
Rực muôn màu trong vắt giọt pha lê
Mưa lung linh thuần khiết đến đê mê
Mầm Sự Thiện sương giăng tràn lá biếc
Mưa sáng vơi thanh thanh mùa điểm xuyết !
Rắc hương trời cho bụi đất phong nhiêu
Rắc Lời thơm cho duyên ánh mỹ miều
Nhẹ đường nét diệu mơ từng dáng bóng
Ô ! Sóng Mưa ! Trọn gieo Lời Sự Sống !
Chuyển câu đời vụn vặt hóa nên thơ
Xoáy nhịp yêu thôi thúc nỗi mong chờ
Quyện thu mướt xanh hồn xanh bích ngọc !
Mưa châu báu đẹp muôn vàn gấm vóc
Ánh chạm vàng óng ánh cả bờ mi
Ánh linh thiêng lộng lẫy tiếng ngoan ngùy
Hồng môi thắm mắt êm màu lá mạ
Mưa chớp lên không gian ngời nhiệm lạ !
Giọt Tình Yêu rơi đọng trắng mùa yêu
Giọt huyền siêu ướp tim lắng muôn chiều
Câu thơ mới đưa tình bay chất ngất !
Ô ! Tiếng Mưa ! Vang ươm Lời Sự Thật !
Ngân trầm hùng lay động khắp núi sông
Rung không gian vọng xuyên thấu tơ lòng
Lời Thiên Ý thần nhạc nâng tiết điệu
Mưa gõ nhịp chở cung vần tinh diệu
Ủ vào hồn tươm mắt ngọc ngát hương
Ủ trong tim dậy men ấm quỳnh tương
Nồng trìu mến câu thương bước nhịp bước
Mưa lảnh lót ru tình son óng mượt
Nghe rộn ràng hoa sáng nở vườn thiêng
Muôn thanh âm cuộn theo tiếng uyên nguyên
Hồn trỗi khúc dâng bài ca liên lỉ
Ô ! Ánh Mưa ! Tung cao Lời Thần Khí !
Sóng tỏa hương rừng khiết ngợp câu thương
Thơm ý thơ thơm nét chữ minh đường
Màu ân lộc lưu thủy dòng kết hội
Mưa xôn xang quyến lay làn gió thổi
Đong nhịp tình kết ngọc giữa không gian
Mưa vàng mơ đong khoảnh khắc rộn ràng
Màu tự do vút bay hồn muôn trượng
Mưa nhẹ len biếc mùa sao chiêm ngưỡng
Dìu câu kinh cho thần khải bật thơ
Quyện trái tim cho triều sóng tràn bờ
Mềm sỏi đá tựa êm Lòng Vô Hạn
Ô ! Tình Mưa ! Rộng mở Lời Ánh Sáng !
Rọi cung đời xao xuyến giọt thủy tinh
Chiếu thâm sâu rạng rỡ sóng huyền linh
Hồn hớp nhạc tiếng pha lê khẽ chạm
Mưa lắng tim trắng mọng Lời thụ cảm
Dìu dịu êm bừng chóa ánh Tình Yêu
Trọn Mây Trời ôm lấy cả chắt chiu
Đọng thành hạt cho lá cành lúng liếng !
Mưa nguồn cao tuôn hào quang Sự Thiện
Thanh dấu đường thanh từng bước chân nhung
Thơm cánh thơ ửng ngọc sáng nhịp rung
Kinh ngưỡng vọng tình ca mùa phóng chiếu !
Ô ! Nhịp Mưa ! Chở hồng thiêng giai điệu !
Tiếng tim cười hoàn vũ trỗi thanh âm
Đất trời say vỡ tung tiếng hoàng cầm
Tình trong một vang hòa vang biển hát
Mưa linh quang thấm hồn trăng gội mát
Reo đàn xuân dệt kim tuyến Lời trao
Rắc hương tơ lùa hương gió trên cao
Ươm nhè nhẹ sa châu mộng triều yết
Mưa Thiên Ý nở báu hoa trác tuyệt
Ươm trên đồi trong vắt giọt bao la
Rơi vào tim cho góc nhỏ ngân nga
Đọng thành Tình nhịp Mưa đẹp huyền khúc !
Ô ! Mưa rơi ! Vần thơ ngày chúc phúc !
Ô ! Mưa thiêng ! Trái tim mùa vâng phục !
(An Thiện Minh)
No comments:
Post a Comment