Tình dài như đến cả trăm năm
Mà cõi đời riêng : một chỗ nằm
Lồng lộng không gian còn nỗi nhớ
Và em, bờ mắt vẫn đăm đăm
Em qua - nằng nặng cả trời thơ
Thấp thoáng, ta buồn, lặng lẽ mơ
Cái khoảng ngỡ như trầm lắng ấy
Đủ ta thành gã ngẩn ngơ chưa ?
Em có tin là gió báo giông
Và biển muôn trùng mặn lắm không
Và kiếp phù du trên bọt sóng
Sẽ tan tành nhớ giữa mênh mông...
HÀ HUY DZIỆU
(Saigon Thi quán)
No comments:
Post a Comment